Mỗi cổ động viên bóng đá Anh ở một độ tuổi nhất định hẳn đều dành một góc đặc biệt trong tim cho Joe Cole. Từng là niềm hy vọng lớn nhất của bóng đá Anh, Cole đã phải gánh trên vai áp lực khổng lồ từ rất sớm. Ở cái đất nước luôn khao khát một người hùng mới, Cole nổi lên như một hiện tượng. Ngay cả trong thời đại kỹ thuật số với những lời tán dương có cánh, hiếm có cầu thủ nào phải chịu đựng sức nóng khủng khiếp như Joe Cole thời còn là một tài năng trẻ.
Tài Năng Bộc Lộ Từ Thuở 15
15 tuổi, cái tên Joe Cole đã phủ sóng khắp các mặt báo Anh Quốc nhờ màn trình diễn chói sáng trong màu áo đội tuyển trường học, thu hút sự chú ý của các ông lớn như Arsenal và Manchester United. 17 tuổi, anh được Kevin Keegan triệu tập lên tuyển Anh tập luyện sau khi góp công lớn giúp West Ham nghiền nát Coventry City với tổng tỷ số 9-0 trong trận chung kết FA Youth Cup. Và để tăng thêm sức nặng cho kỳ vọng, Cole là một trong những cầu thủ tuổi teen đầu tiên được mệnh danh là “Gazza mới”.
Joe Cole thời trẻ trong màu áo West Ham và tuyển Anh
Trong lễ ra mắt tại Upton Park, phát thanh viên sân vận động đã tuyên bố: “Bạn có thể tự hào kể với con cháu rằng mình đã có mặt ở đây vào ngày Joe Cole ký hợp đồng chuyên nghiệp”. Sự nghiệp của Cole kể từ cuối những năm 2000 tạo ra nhận thức rằng anh đã không thể hiện hết tiềm năng to lớn của mình, nhưng điều đó thật bất công. Có thể không phải là cầu thủ xuất sắc nhất nước Anh, nhưng trong khoảng thời gian từ 2004 đến 2009, Cole chắc chắn là một trong những cầu thủ thú vị nhất. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để anh xứng đáng được tôn vinh.
“Hãy cứ làm điều con muốn!”
Điều khiến Cole trở nên hấp dẫn đến vậy chính là tình yêu cuồng nhiệt dành cho trái bóng. Anh luôn cảm thấy thoải mái nhất khi có bóng trong chân, đối mặt với hậu vệ đối phương và sẵn sàng khiến họ phải bẽ mặt.
Ngay từ khi mới bước chân vào đội một West Ham, Cole đã đề nghị Harry Redknapp cho phép anh không phải tham gia phỏng vấn. Chàng trai đến từ Camden chỉ có một thứ duy nhất trong tâm trí: bóng đá.
Anh đã có 150 lần ra sân cho The Hammers và nổi tiếng với lối chơi kỹ thuật và đầy biến ảo. Kiểu cầu thủ như vậy rất hiếm có ở Anh, và Cole như một làn gió mới đầy sảng khoái; một cầu thủ sinh ra để tạo ra sự phấn khích.
Khi còn nhỏ, Cole đặc biệt chú ý đến bóng đá Ý và châu Phi, ghi nhớ từng động tác kỹ thuật mới nhất và tự mình trau dồi mỗi khi có cơ hội. Thay vì bị choáng ngợp bởi sự khắc nghiệt của bóng đá đỉnh cao, Cole vẫn giữ nguyên phong cách thi đấu của mình, với lời khuyên của huấn luyện viên Terry Howard tại Camden and Islington Boys vẫn văng vẳng bên tai: “Hãy cứ làm điều con muốn!”
“Tôi đã huấn luyện được 20 năm và chưa bao giờ thấy sự kết hợp nào giữa sự tinh tế, tốc độ và quyết tâm như vậy”, Howard nhận xét về ấn tượng ban đầu về cậu học trò nhỏ trong một cuộc phỏng vấn với The Independent vào năm 1999. “Cậu ấy cũng là người khiêm tốn nhất.”
Từ West Ham Đến Chelsea: Hành Trình Chinh Phục Giấc Mơ
Mùa giải 2002-2003, ở tuổi 21, Cole được Glenn Roeder trao băng đội trưởng West Ham và anh đã tỏa sáng rực rỡ. Dù không thể giúp West Ham thoát khỏi cảnh xuống hạng, nhưng màn trình diễn đầy quả cảm của Cole ở hàng tiền vệ đã giúp anh giành được danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất năm của câu lạc bộ và một bản hợp đồng trị giá 6,6 triệu bảng với Chelsea, nơi anh được Claudio Ranieri gọi là “Gianfranco Zola mới”.
Tuy nhiên, mùa giải đầu tiên của anh với The Blues lại không mấy ấn tượng. Dù ra sân 50 trận trên mọi đấu trường, nhưng một nửa trong số đó là từ băng ghế dự bị, và anh đã không ghi bàn nào ở giải đấu cho đến tháng Tư khi phải vật lộn để tìm kiếm một vai trò phù hợp trong đội hình. Đó là một vấn đề chủ đề sẽ tiếp tục đeo bám Cole trong suốt sự nghiệp của anh.
Mourinho Và Sự Lột Xác Của Joe Cole
Sự xuất hiện của Jose Mourinho tại Chelsea chính là bước ngoặt lớn nhất trong sự nghiệp của Joe Cole. Hai sự kiện đã giúp Cole tìm lại phong độ đỉnh cao tại Chelsea. Đầu tiên là John Terry, người mà Cole mô tả là “như một người anh trai”, đã yêu cầu một chuyên viên phân tích video tập hợp tất cả những pha bóng hay nhất của Cole để nhắc nhở anh về khả năng đặc biệt của mình. Nhưng bước ngoặt chính đến vào tháng 10 năm 2004.
Sau khi ghi bàn thắng quyết định vào lưới Liverpool, Cole bị Mourinho chỉ trích công khai vì thiếu nỗ lực phòng ngự. “Cậu ấy có hai bộ mặt – một đẹp đẽ và một tôi không thích,” Mourinho nói. “Cậu ấy phải giữ một và thay đổi cái còn lại.”
Joe Cole thời kỳ hoàng kim trong màu áo Chelsea
Thay vì chán nản, Cole càng tin tưởng vào bản thân và quyết tâm chứng minh cho Mourinho thấy ông đã sai. “Chúng tôi có chung mục tiêu,” anh nói. “Ông ấy muốn Chelsea chiến thắng và tôi cũng vậy. Ông ấy muốn Joe Cole trở thành một cầu thủ giỏi hơn hiện tại – và tôi cũng vậy. Tôi luôn tiếp thu những lời chỉ trích một cách tích cực và với tôi, đó không phải là những lời chỉ trích quá nặng nề.”
Kể từ thời điểm đó, Cole trở thành một trong những quân bài quan trọng nhất của Mourinho. Anh đá chính trong trận chung kết League Cup với Liverpool và cả hai lượt trận bán kết Champions League với chính đối thủ này. Cole kết thúc mùa giải với 9 bàn thắng sau 46 lần ra sân, trong đó chỉ có 12 lần vào sân từ băng ghế dự bị. Quan trọng hơn, anh cũng đã có được huy chương vô địch Premier League.
Mùa giải tiếp theo cũng diễn ra theo cách tương tự. Với niềm tin tuyệt đối từ Mourinho, Cole tiếp tục tỏa sáng rực rỡ. Và vào cuối chiến dịch 2005-2006, Cole đã tạo ra một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong màu áo xanh. Tiếp đón Manchester United trên sân nhà Stamford Bridge vào tháng 4, Chelsea có cơ hội giành chức vô địch trước đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Và chính Cole là người đã tạo ra pha bóng mang đậm dấu ấn cá nhân.
Nhận bóng trong tư thế quay lưng về phía khung thành và bị ba hậu vệ Man United vây quanh ngay sát vòng cấm, Cole bằng cách nào đó đã vượt qua cả ba người một cách đầy ma thuật trước khi dứt điểm tung lưới đối phương.
Trong khoảnh khắc ấy, Cole đã cho thấy tài năng phi thường từng khiến anh được ca ngợi hết lời ở West Ham và sự tiến bộ vượt bậc về mặt chiến thuật dưới thời Mourinho, biến anh trở thành tiền vệ tấn công hay nhất nước Anh.
Mùa hè năm đó, Cole cũng tạo nên dấu ấn khó phai trong màu áo tuyển Anh với cú vô lê đẹp mắt vào lưới Thụy Điển tại World Cup. Đó là một ví dụ khác cho thấy anh dám làm những điều mà hầu hết các cầu thủ khác thậm chí không dám mơ tới.
“Joe Cole luôn là một cầu thủ đặc biệt, đầy mộng mơ,” Sven-Goran Eriksson đã nhận xét bốn năm trước đó. Cuối cùng, anh ấy đã chứng minh điều đó một cách thường xuyên.
Chấn Thương Và Nốt Trầm Sự Nghiệp
Trong ba mùa giải tiếp theo, Cole củng cố vị thế của mình như một trong những cầu thủ được yêu mến nhất của bóng đá Anh, giành thêm hai FA Cup, một League Cup và chỉ thiếu một cú trượt chân của John Terry để giành chức vô địch Champions League. Nhưng vào tháng 1 năm 2009, Cole bị đứt dây chằng chéo trước trong trận đá lại FA Cup với Southend, và sự nghiệp của anh đã không còn như xưa.
Trở lại sau chín tháng, anh không bao giờ lấy lại được vị trí chính thức trong đội hình của Carlo Ancelotti trước khi hết hạn hợp đồng vào mùa hè. “Kể từ khi tôi dính chấn thương đầu gối ở Chelsea, đó là một cuộc chiến khó khăn,” anh nói với Daily Mail vào năm 2017.
Màn trình diễn cuối cùng của Cole cho Chelsea là chiến thắng trong trận chung kết FA Cup trước Portsmouth, qua đó giúp câu lạc bộ giành cú đúp danh hiệu đầu tiên trong lịch sử, và vẫn có những khoảnh khắc lóe sáng – điển hình là bàn mở tỷ số bằng gót chân trong chiến thắng tại Old Trafford – đủ để thuyết phục Fabio Capello điền tên anh vào đội hình tuyển Anh tham dự World Cup 2010.
Tuy nhiên, Cole chỉ được ra sân từ băng ghế dự bị trong hai trận đấu, và sự nghiệp câu lạc bộ của anh cũng không khá hơn là bao. Chuyển đến Liverpool, nhận thẻ đỏ ngay trận ra mắt và đá hỏng phạt đền trong trận đấu thứ hai.
Dù gây ấn tượng mạnh tại Lille bên cạnh Dimitri Payet và Eden Hazard, nhưng màn trở lại West Ham và khoảng thời gian ngắn ngủi tại Aston Villa cũng không thành công.
Joe Cole sát cánh cùng Eden Hazard thời còn khoác áo Lille
Bài Học Từ Huyền Thoại Joe Cole
Dù không thể vươn tới đỉnh cao như kỳ vọng, nhưng Joe Cole vẫn là một trong số ít cầu thủ người Anh giành được ba chức vô địch Premier League, ba FA Cup và tham dự ba kỳ World Cup.
Joe Cole không nên được xem là tấm gương cho sự lãng phí tiềm năng, mà nên là minh chứng cho tinh thần chiến đấu kiên cường và tình yêu bóng đá bất diệt.
“Một khi bạn ngừng học hỏi, bạn sẽ không còn lý do gì để chơi bóng nữa,” anh nói với The Guardian vào năm 2011. “Bạn đã thành thạo nó rồi. Và chưa ai thành thạo bóng đá cả.”